Home » » MỘT THỜI ÁO TRẮNG

MỘT THỜI ÁO TRẮNG

Written By tâm tâm on Thứ Tư, 14 tháng 11, 2012 | 15:31











Tạ từ!



Hôm trước em xuống phà

Trăm loài hoa đang rộ

Trời chưa vào mùa hạ

Mưa xuân về ngang phố



Em ghé lại vườn xưa

Đứng bên bụi tre thưa

Con chim cao giọng hót

Theo gió sớm nhẹ đưa



Nắng vây tà áo trắng

Em mắt nhìn xa xăm

Mai nầy xin gởi lại

Một mối tình lặng câm



Em đi! Người có biết?

Lớp cũ vắng tiếng cười

Trường xưa buồn! Ly biệt

Hàng ghế mất một người



Em đi! Người có hay?

Hành lang nhớ chân hài

Sân chơi tìm dáng tóc

Bóng đã nhòa, hương phai



Em đi! Người có khóc?

Vội vàng chi tình chưa

Bài thơ nằm dưới hộc

Lời thương mấy cũng thừa



Thuyền em ra bến đợi

Đêm nay không trăng soi

Mang tình ta đi mất

Chân trời sao! cánh rơi



Cố Quận


 


 


Phượng Vĩ










Phượng Vĩ



Này hãy nhẹ! Cơn mưa rào mùa hạ

Hoa Phượng đỏ màu, là lúc ta chia xa

Phượng Vĩ! Phượng Vĩ, ngươi vội vã chi mà

Pha sắc áo, dáng gầy bên khóm lá



Quyển lưu bút viết vào, mai góp trả

Nắn nót từng dòng, thương nhớ thiết tha

Ngại mây che, gió thổi mất tuổi ngọc ngà

Tay vói bắt, bóng thời gian qua cửa sổ



Nào hãy chậm! Nắng hè gay gắt đổ

Soi mắt ai buồn thăm thẳm cõi hư vô

Áo trắng rồi đây, chân giong ruổi sông hồ

Trường lớp cũ! Ôm khối sầu vời vợi



Nón Lá ai che, ngõ về đứng đợi

Đừng nói lời chia cách, cố nhân ơi!

Giữ cho nhau dấu ái của một thời

Đem sách vở xếp vào khung kỷ niệm



Phượng Vĩ! Phượng Vĩ, ve sầu vang những tiếng

Như một cung trầm rơi giữa giấc cô miên

Mộng thấy hoa xưa, dăm mái tóc huyền

Bay lả lướt! Sợi mềm vương nhánh phượng.



Cố Quận


 


 


O Lên Chùa!










O Lên Chùa!



O che nón lá lên chùa

Bài thơ tôi tặng mấy mùa còn không?

Áo bay tím quá! Vương lòng

Tóc may nửa mái gió lồng lộng hương

Hồi chuông, câu kệ vô thường

Hồn như đắm, chân lạc đường mất nhau

Lỡ duyên, lỡ nợ trúc đào

Tình ta nay vỡ! Nghẹn ngào O ơi...




Cố Quận


 


 












Đừng Bước Vội












Đừng Bước Vội



Em đừng nói và xin đừng bước vội

Cho mây hồng chợt đứng chiều ngưng trôi

Cho phượng thắm khoe sắc giữa tầng trời

Cho gió nghỉ mặt hồ in bóng nắng



Cho ve sầu nín im trong vắng lặng

Cho cỏ bồng héo úa một khoảnh sân

Cho bàn ghế bao phủ ít bụi trần

Cho tấm bảng tuyền đen không vết phấn



Cho ông giáo suy tư bên góc vắng

Cho phòng thi sĩ tử nét bâng khuâng

Cho chia tay kéo đến đã muôn lần

Cho tiếng trống bãi trường âm rã rượi



Hè có đến, hè đi hè có mỏi

Những vui-buồn-thương-nhớ lúc xa xôi

Những gót chân tà áo vẫy gọi mời

Tên tóc ngắn cuối gầm bên sách vở



Hè có hỏi, người xưa người của thuở

Mà linh hồn tinh trắng trong câu thơ

Nay về đâu rừng thắm hay ven bờ

Con phố nhỏ dâng sầu vương vấn đợi



Hè có khóc, cho mưa về rửa gội

Những vết hằn kỷ niệm mảnh sân chơi

Của môi son rạng rỡ những môi cười

Trong mắt biếc muốn tìm đôi mắt biếc



Hè có giận, chứng nhân ngày tiễn biệt

Những bàn tay nắm chặt những bàn tay

Những ngôn từ mến yêu và bất diệt

Những nỗi niềm ai giữ, ai quên ai?



Hè sẽ hết, thu đông xuân trở lại

Cảnh bốn mùa vay trả một vòng xoay

Chín mươi đêm ngủ thức chín mươi ngày

Mùa của lá của hoa mùa lễ hội



Em đừng nói và xin đừng bước vội

Giữ cho mình những dấu ái hè ơi!

Chốn nhân gian ghi khắc tiết đất trời

Mùa áo trắng mực xanh pha xác phượng



Em đừng nói, hãy nuôi niềm hoài tưởng

Trăm người đi kẻ ở mộng bốn phương

Bỏ lại đây con ngõ tới cổng trường

Thầy, bạn cũ khuất mờ khung cửa lớp



Cố Quận










Reply With Quote

Theo Sau










Theo Sau



Hái nhành xanh, Cô trải làm rào

Gọi gió ngày lên, lá lao xao

Tay gom chút nắng mừng xuân đến

Tưới thắm nhành non, nắn nụ đào



Áo Cô trắng quá trước cổng trường

Chùn chân khách lữ! Vương vấn vương

Những muốn...sang bên thềm ấy đứng

Dựa sát ô vuông gạch đỏ tường



Đường nhỏ quanh quanh bước Ngọ về

Khách thầm theo bóng chiều trên đê

Để năm canh thức lời thơ nhớ

Tưởng mắt giai nhân, mộng ước kề




Cố Quận


 


 


Cười Duyên











Cười Duyên (1)



Cô nàng qua ngõ trước cười duyên

Nón lá che lưng nửa tóc huyền

Tay ôm cặp sách, tà sau trước

Cô nghĩ gì, cô liếc cười duyên

Rằng em muốn gió đùa hương đấy

Chàng ơi! Đây bến ngóng mong thuyền

Sao đành không nói nhìn không nói

Em về dạ tiếc! Nụ cười duyên




Cố Quận


 


 


Bọn Chúng Mình!











Bọn Chúng Mình!



Tôi với Anh hai bên bờ biển thái

Một chốn phong trần, một gánh nợ vay

Buổi sáng ra xe, chiều xuống! Hết ngày

Đêm thao thức nằm tính suy lo sợ




Tôi với Chị bốn hướng đời bỡ ngỡ

Gắng học tiếng người, tiếng mẹ ngu ngơ

Đếm từng giây ăn ngủ phải định giờ

Công bao nhiêu bạc, nhà bao nhiêu cái?




Tôi với Em trông nom đàn con dại

Nay kiếm tiệm này sắm áo trẻ trai

Mai mong khu kia bán rẻ đôi hài

Áo sờn, hài rách! Chúng cao thêm mấy tấc




Bọn Chúng Mình! Mẹ cha già bệnh tật

Nơi quê nhà mỏi mắt đợi đàn con

Thằng sáu, con tư Châu Mỹ tay mòn

Con mười, thằng bảy Châu Âu chân chai cứng




Bọn Chúng Mình! Mất, còn số phần chịu đựng

Xưa học chung trường nay tản lạc mười phương

Ba mươi năm tin bặt, gió bụi đường

Nhăn nếp mắt bạc màu sương mái tóc




Bọn Chúng Mình! Hèn sang cùng chung bọc

Cùng màu da, cùng sống kiếp lưu vong

Cùng khổ đau bên bất hạnh chất chồng

Chinh chiến, chia ly! Lệ, máu người cứ đổ




Bọn Chúng Mình! Nắm vận may hội ngộ

Bè bạn kết tình, đáp nghĩa thầy cô

Huynh đệ tổ tông, bằng hữu sư đồ

Xin hãy giữ yêu thương và trân trọng




Cố Quận

 http://www.chutluulai.net/forums/showthread.php?s=a2f7bbc5883272988c3c5b86a1c1ea65&t=8213

 

 

 

 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

WIDGET VÍ DỤ